vỗ vai, vội quay lại…
Vẫn ngón trỏ đó, chọc vào má tôi…
Tôi biết rằng đó
là em!
Tôi và em cùng đứng dạy…tôi quát lên:”Em đi đâu thế hả?”
Em:”Thì em
đứng sau cái cây này nãy giờ, tại anh ko chịu để ý đó chứ”
Tôi im
lặng…
Em: Sao anh quay lại?… Anh yêu em rồi đúng ko?
Tôi vẫn im lặng…(thầm
nghĩ sao số mình lại rơi vào cái hoàn cảnh trớ trêu này hả trời, bao nhiêu cô
xinh xắn ko động lòng lại động lòng ngay cái cô bé mà mình chẳng biết gì về cô
ta và cô ta lại còn nói cô ta bị HIV nữa chứ)
Em: Em biết mà! Em thích phim
Hàn Quốc lắm và em tin một ngày em cũng sẽ được giống như vậy…
Tôi chỉ còn
biết : Ừ
Em cầm tay tôi kéo tôi đi tiếp về phía mà em đã chọn…
Em vui vẻ
và cười rất hạnh phúc, từng hạt mưa lăn dài trên đôi má em…tôi nhận ra rằng “Em
đang khóc”
Tôi vẫn tiu ngỉu, chả biết là mình đang làm cái gì nữa… tôi đang
đi cùng em vì cái laptop hay vì tôi muốn vậy?
Chắc là vì cả 2…
Thấy em vui
vẻ như 1 đứa trẻ, tôi cũng vui…thôi thì kệ đó, muốn đến đâu thì đến…tôi nghĩ vậy
là đi cùng em!
Em: Anh cõng em nha, em mỏi chân (lại cái vẻ mặt nũng nịu trẻ
con)
Tôi nhăn nhăn…
Em: Ko cõng thì thôi…
Tôi: Ai nói ko cõng
đâu…
Em nhảy luôn lên lưng tôi, cười khúc khích!
Nghẹn cổ mà ko dám nói
s
Tôi: Sao em nặng thế…?
Em: Người đẹp, dáng chuẩn mà
Tôi: Hơ hơ, chịu
con bé này rồi!
Em nhí nhảnh ôm cằm và ngửa đầu tôi lên và ra lệnh :” Ngựa
kia, thẳng tiến”
Tôi :” Á, em làm cái trò gì thế con bé này…bỏ đầu anh ra,
nghẹn, anh giết em giờ!
Em vẫn cứ làm vậy kệ những lời tôi nói…
Em ra lệnh
tiếp :”Zô, zô”
“Cái dép của em, và cái túi sách nữa nó cứ đập vào ngực anh,
đau lắm” tôi nói!
Em hét to :”Thả ta xuống”
Mình nghĩ, thoát rồi, ôi mệt
vl ra…teen thế là cùng, anh còn kém em 1 tuổi mà anh chẳng teen như vậy
đâu!
Em lại hét to :”Cầm đây cho ta” rồi em đưa cái túi sách và cái dép cho
tôi…ặc ặc!
“Cúi xuống” vừa hét em vừa nhảy lên lưng tôi!
Clgt? con ranh
con này, khổ thân mình, biết thế vừa ăn bát bún ốc đó rồi
Tôi:”Sao số mình nó
khổ thế này, biết thế lúc nãy đi luôn cho rồi”
Em: Đi thì mất laptop à ) rồi
em cười với vẻ mãn nguyện!
Tôi : Em nghĩ anh như vậy à?
Em: Ừ đó, sao
nào?
Tôi: Ừ, thì đúng thôi, chả sao!
Em: Ha Ha, đồ dối trá!
Tôi: Từ nhỏ
rồi, dân Hải Phòng mà…
Em: Sao giờ mới nói hả tên kia…
Tôi: Có ai hỏi
đâu!
Em: Mi ở chỗ nào HP?
Tôi: Em đừng gọi anh là mi nữa đc ko?
Em: trả
lời đê…
Tôi: Thủy Nguyên!
Em cười to và nói: Ko biết
Tôi: Thế cứ đi thế
này à? Mấy giờ rồi?
Em lại cười lớn: Ko biết
Bó tay với con bé này…
Tôi
bực mình nói : Ê con bé này, em biết anh chưa ăn gì đúng ko?
Em nhảy ngay
xuống: chết em quên, mình đi ăn tiếp đi!
Tôi: Đi ăn á? Lại đi ăn tiếp
á?
Em: Vâng, anh đói mà!
Tôi: Thôi, ko ăn đâu, quần áo thì ướt!
Em: có
sao đâu?
Tôi: Anh nhìn thấy em mặc áo trong màu gì rồi đấy!
Em: màu
gì?
(Sao con bé này nó máu thế?)
Tôi: Em mặc áo trong màu đen và quần
trong chắc cũng thế!
Em nhìn tôi bằng ánh mắt ngạc nhiên: Em ko biết đâu… tại
anh đấy!
(Lại cái gì nữa đây, con lạy mẹ trẻ)
Tôi: Hỏi chấm?
Em: Anh
biết em mặc bên trong màu gì rồi, em cũng muốn biết!
(Á, con này sao nó dã
man thế hả. mình cứ tưởng nó kêu cái gì cơ?)
Tôi: Anh xin em!
Em lại cười,
chỉ tay vào tôi và nói: Ôi sao anh lại ngố đến lạ kì thế nhở?
Tôi nhăn mặt
(Ngố cái chó gì? Ngố mà anh biết em mặc áo trong màu gì?)
Em: Kệ chứ, chúng
mình cứ vào quán vỉahè đánh chén đã!
Tôi thở dài, buông xuôi nghe
lời…
Trong quán ăn vì đói nên cứ ăn thôi chả nói cái gì cả, chỉ có điều lần
này tôi đã tranh đc cái chân trả tiền!
Ra khỏi quán, hỏi lão xe ôm: bác ơi
cho cháu hỏi mấy giờ rồi ạ?
(Tại mưa nên mình để di động trong cái túi sách
của Yến nên phải hỏi giờ)
Xe ôm: 8h30 rồi cháu, có về ko bác trở về, kẹp 2
luôn cũng đc!
(mẹ thằng xe ôm, nói thì nói sao cứ nhìn cẳng người ta?)
Em:
Mình đi tiếp nhé anh
Em kéo tay lôi tôi mặc kệ tôi nói lảm nhảm…
Tôi: Em
lạnh ko?
Em: Em có!
Tôi: Anh mặc có 1 áo thôi…
Em: Em chẳng cần, áo anh
cũng ướt mà!
Tôi: Vậy thôi!
Em: Anh chưa bao giờ yêu ai hay chưa bao giờ
xem phim tình cảm à?
Tôi: Xem đầy, yêu đầy (sĩ diện chém bừa)
Em: vậy mà
ko biết phải làm gì sao?
Tôi hiểu ý liền, chắc muốn mình ôm đây…
Tôi: Thế
em bị thần kinh à? Vừa đi vừa ôm chắc?
Em: Vậy kiếm chỗ nào ngồi là đc? Trạm
xe bus đằng trc kia kìa!
(Lần này thì đi hẳn rồi, chẳng nhẽ phải ôm nó thật
à? Thực ra cũng thích thích nhưng mà mình đã ôm ai bao giờ đâu, hjx hjx)
Em
chạy thật nhanh đến đằng trc ngồi chờ tôi từ từ bước tới…
Tôi ngồi co ro,
bỗng tôi phát hiện ra là đã mất cái ô: Ơ, ô đâu em?
Em: Em ko biết, anh cầm
mà!
Tôi: Thôi chết chắc để ở gốc cây đó rồi
Em: thôi bỏ đi, đằng nào cũng
ướt hết rồi
Tôi: Mà sao mưa lâu thế nhỉ?
Em: Càng thích chứ sao?
Tôi:
Em về muộn bố mẹ ko mắng à?
Em: Anh đúng là chả để ý gì cả? Em nói từ lúc gặp
là em là người Thanh Hóa ra đây làm việc mà, bố mẹ em ở quê hết rồi. Em ra đây ở
cùng họ hàng xa, nhưng mỗi tháng em đều phải trả tiền phòng, 2 vợ chồng họ chẳng
bao giờ quan tâm em về sớm hay muộn hết!
Tôi: Vậy à!
Em: Vâng! Còn anh?
Chắc anh cũng ở trọ đúng ko?
Tôi: Anh ở nhà thằng bạn mãi Thạch Thất cơ, xã
Tân Xã, Thạch Thất đó…
Em: Hì, em ko biết…
Tôi: Hay mai qua đó chơi với
anh!
Em: Em cũng ko biết nữa…
Tôi: Sao lại ko biết! Mai em bận làm
à?
Em: Ko, nhưng em có chút việc…
Tôi: Ừ, vậy để khi khác!
Chúng tôi im
lặng…chừng 5 phút…bỗng!
Em tựa đầu vào vai tôi…
Em: Anh à! Anh ơi!
Tôi:
Ừ, anh đây!
Em: Em bị HIV đấy…
Tôi: Ừ, em nói 2 lần rồi! Lần này là lần
thứ 3
Lại im lặng, chẳng ai nói vs ai câu gì…
Khoảng vài phút sau, tôi cất
tiếng trc: Em lạnh ko?
Em: Em ko
Tôi: Ừ
Em: Anh muốn ôm em à!
(Sax,
mình làm gì có ý đó)
Tôi: Đâu..ko có!
Em: Đặt tay lên vai em đi, kéo sát
em vào phía anh đấy!
Tôi: Em có lạnh đâu (chết cha mình roài, con này nó muốn
là thể nào nó cũng bắt mình làm bằng đc cho coi)
Y như rằng..
Em: Làm đi,
mau, đừng để em hét lên!
Tôi làm theo em bảo!
Em nhắm mắt lại, dụi đầu vào
bờ vai gầy nhơ xương của tôi…
Em: Sao anh gầy thế nhở?
Tôi: Ừ, anh có 53
cân
Em: Em 49, ha ha
Hai đứa cùng cười…sau tiếng cười là sự im lặng kéo
dài…
Chẳng hiểu mình đang làm gì nữa, tay tôi khẽ sờ chán em…may quá, ko
ốm!
Tôi khẽ vén vài sợi tóc xõa xuống của em lên vành tai…
Tay tôi hơi run
run khiến em khẽ cười và cất tiếng: Sao anh ngốc vậy nhở? Em chắc chắn đây là
lần đầu tiên anh yêu đúng ko?
Tôi: Ừ (chả hiểu sao lúc đó run quá lại nói ra
câu này)
Em: Em cũng thế…
(Nghĩ thầm, lại chém gió…chắc qua tay đầy anh
rồi)
Em: Anh ko tin em à?
Tôi: Ừ
Em: Em cũng nghĩ thế…
Tôi: Ai cũng
nghĩ thế…
Em: Nhưng em nói thật đấy anh ạ… anh là fisrt love của em!
Tôi:
?????????????????
(nó nói chữ phớt lớp giọng ngạt mũi thành phát láp làm mình
khó hiểu, vài giây sau mới nghĩ ra)
Tôi: Ừ!
Em: Tin em đi!
Tôi: Ừ, anh
tin em!
Em: Ôm chặt em vào lòng đi, em sẽ nói cho anh biết về em!
Tôi: Ôm
thế nào cơ? Ôm như cũ hay là anh phải quay mặt lại phía em!
Em cười lớn và
nói: Cứ ôm như vậy nhưng sát hơn và chặt hơn đi…
Tôi: Ừ, thế này hả?
Em:
Chặt nữa đi!
Tôi: Ok?
Em: được rồi anh ạ!
Em: Anh là người con trai đầu
tiên ôm em đó…
(Sax, lúc này mình thầm nghĩ chả biết chém hay thật)
Em và
tôi lại im lặng vài phút…
Mưa đã nhẹ hạt dần dần…
Em khẽ